Sài Gòn…ngày …tháng….năm…
Hoàng Anh – Sài Gòn |
—
Thương gửi Chị Đẹp
Sài Gòn…ngày …tháng….năm…
Mở đầu là lời cám ơn chân thành của em gửi đến Chị Đẹp,ekip HEARTBEAT,cùng công ty MTE đã tạo điều kiện cho những bạn học sinh,sinh viên như em có cơ hội được đến gần với thần tượng của mình cũng như tham gia vào buổi biểu diễn ấy mà không phải lo đến chi phí…một lần nữa chân thành cảm ơn Chị.Chị người mà em luôn coi là tấm gương để em hướng tới,Chị người đã tạo niềm tin động lực để em có thể vượt qua mọi khó khăn trong học tập,những vấp ngã của cuộc sống…Chị người đã cho em những bài học quý giá về cách sống,về cách làm người & hướng chúng em đến những điều tốt đẹp trong cuộc sống…
Hồi ức HEARTBEAT
Cũng như bao bạn trẻ khác tôi đến sân vận đông quân khu 7 (nơi diễn ra HEARTBEAT) từ trưa để tìm cho mình một vị trí gần sân khấu nhất có thể.Lúc bấy giờ trời Sài Gòn nắng,nóng & oi bức…Nhưng hơn ai hết trong lòng tôi bỗng dịu mát hơn bởi những lời hỏi thăm của bạn bè lâu rồi mới có dịp gặp lại,càng thích thú hơn bởi những câu chuyện xung quanh chủ đề về Chị Đẹp …Và hơn hết là không thể thiếu được những bữa ăn vội để nạp năng lượng cho một bữa tiệc âm nhạc của những trái tim đồng điệu sắp diễn ra… Khi mọi thứ đã sẵn sàn,chúng tôi lại được tiếp thêm sức mạnh bằng ca khúc “Nắm lấy tay nhau” vừa được tung lên mạng …thế là dưới cái tiết khắc nghiệt này chúng tôi thả mình theo tiếng piano cùng giọng hát quen thuộc được phát ra từ những chiếc điện thoại….âm vang ấy cứ lập đi lập lại liên tục phần là để chúng tôi thưởng thức âm nhạc phần là vì để mau thuộc lời vì có thể Chị sẽ hát trong tối nay (chúng tôi đoán thế )….Mặt trời cũng đã bắt đầu khuất dần sau những ngôi nhà cao tầng của thành phố,cũng là lúc ánh đèn sân khấu được tỏa sáng cùng hàng chục ngàn khán giả rực sáng khắp sân vận động..Và không thể chờ đợi được nữa chúng tôi đồng thanh hô vang hai tiếng “Mỹ Tâm” âm vang ấy kéo dài kéo dài đến vô tận … Cả sân vận động như vỡ òa khi tiếng nhạc quen thuộc vang lên mọi ánh nhìn đều hướng về sân khấu & không để khán giả chờ đợi thêm nữa cô gái ấy đã xuất hiện tất cả mọi thứ xung quanh đang nóng dần lên….hàng ngàn người cùng hòa vào lời bài hát…tôi chợt nhận ra rằng có lẽ chúng tôi đang đứng trên cùng một sân khấu,cùng nhau hát,cùng nhau ôn lại kỉ niệm,cùng nhau trò chuyện,cùng nhau cười,cùng nhau khóc & cùng nhau hạnh phúc…Và hơn hết là cùng nhau hứa hẹn ” và ta hứa sẽ quay trở lại vào một ngày mai như hai người bạn”…. Vâng sẽ mãi là như vậy ….Đêm ấy một cảm xúc không thể nào tả được lúc thì sâu lắng lúc mạnh mẽ khi thì trầm buồn ,có sai có đúng có tình yêu có tình bạn tình đồng đội và rồi niềm tin được dành cho nhau một cách trọn vẹn nhất….mà không bất cứ thứ gì có thể làm vơi nó đi…. Có người đã ra đi người thì ở lại người thì mới xuất hiện nhưng tất cả đã hòa thành một_một tình yêu âm nhạc không bao giờ phai …. Khi những trái tim trở nên đồng điệu cũng là lúc tình yêu được trao đi….nó được thể hiện qua ánh mắt mỗi người.qua hành động,qua lời nói và qua những điều tốt đẹp nhất mà người ta muốn dành tặng cho nhau…Hàng ngàn trái tim được tung bay trên bầu trời đầy sao ấy cũng là lúc những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của người con gái ấy_người nhạc trưởng của bữa tiệc tối nay….giọt nước mắt của niềm kiêu hãnh,niềm tin yêu và là giọt nước mắt của hạnh phúc….không từ nào có thể diễn tả được tâm trạng và cảm xúc lúc này….và chúng tôi chỉ biết hát hát và hát …đấy là cách chúng tôi thể hiện tình cảm cho nhau… Bữa tiêc nào rồi cũng đến hồi kết….chúng tôi chia tay nhau trong cơn mưa tình yêu và hạnh phúc…một hạnh phúc trọn vẹn ……Ước gì TÂM ở đây giờ này……Và em chỉ có TÂM thôi……
Một lần nữa được sống trong không khí hừng hực lửa ấy….cảm xúc vẫn trọn vẹn và không hề vơi đi mà càng tăng đột ngột lên khi xem behind the scence thật sự em thương Chị nhiều hơn để có một liveshow chỉnh chu cho chúng em Chị đã phải cố gắng,vất vả tập luyện trong sự đau đớn về thể xác….em thấy xót xa lắm Chị ơi….em chỉ muốn nói với chị một câu duy nhất “những bước chân TÂM đi em muốn theo TÂM suốt đời…”…